Gái cao cấp và ông bán máy tính

Hồi 2 năm trước bị người yêu bỏ, tâm lý ko vui nên làm việc cũng chẳng đâu vào đâu,đi bán máy tính cho khách lỗ sml, vậy nên tối tối rất hay đi mấy bar chơi uống rượu giải sầu.

Tất nhiên thấy em nào ngon ngọt thì xà vào tán tỉnh, mời rượu, mời bóng rồi rủ đi ngủ. Tôi thường lấy cái vẻ ngoài hào nhoáng để che đi cái xấu xí bên trong vậy nên đa phần là ok, chỉ vài lần tôi thất bại và 1 lần tôi nhớ nhất có lẽ cả đời không bao giờ quên… Là em, người đã thay đổi cuộc đời tôi!

Lần ấy, là một buổi đêm mùa đông tháng 10, lúc nhìn thấy em phê pha lắc lư theo tiếng nhạc tôi cứ nghĩ em là gái. Mà có sao, tôi cũng ko định tìm kiếm tình yêu tình báo gì lúc này. Vậy nên tôi bắt chuyện mời em về bàn tôi ngồi, tất nhiên là em đáp lại. Rất nhanh chúng tôi cuốn vào nhau, câu chuyện trên trời dưới đất đủ thứ hay ho, sau em cũng thẳng thắn là em đi khách, lúc này tôi mới biết tất cả những gì tôi nghĩ là đúng =))

Rồi em hỏi tôi làm gì ? Bán máy tính – tôi trả lời gọn lỏn – nhưng bán thế nào mà lổ sml cộng với dịch vụ không tốt nên khách bỏ đi hết. Công ty sắp giải tán rồi. Tôi cười nhẹ.

Em: Anh chọn sai đối tượng rồi – em tỏ vẻ sành sỏi

Đù, tôi giật mình và bắt đầu nhìn em từ ngực đến đít

Tôi: Tại sao em nói thế ?

 

Em: À, em ko biết gì về bán máy tính nhưng e nghĩ cũng giống như làm nghề như bọn em, quan trọng nhất là lựa chọn đối tượng sao cho phù hợp. E tự nhận mình ở phân khúc cao cấp, 1 shot 6 triệu, qua đêm 9 triệu và chỉ nhận 1 khách / ngày để đảm bảo sức khỏe, có thời gian nâng cấp bản thân. Nên hôm nào chọn nhầm bàn ngồi với anh nào nghèo không có tiền hôm đấy coi như bỏ, mấy anh trẻ thì phục vụ mệt, già quá thì em ko có cảm hứng.

Đù mé, bà cô tổ, em có thật làm gái không thế? Tôi nghĩ =))

Tôi: Vậy sao em ngồi với anh ? Ngoài chọn đối tượng ra theo em còn yếu tố nào nữa ? – tôi hào hứng hùa theo

Em: nhìn anh tầm 30 tuổi, cầm vertu vàng, liên tục tip cho các bạn phục vụ. Em xếp anh vào khách hàng tiềm năng nhất, dễ phục vụ, kinh tế có tích lũy, chăm sóc tốt 1 lần thì còn nhiều lần nữa, lại có khi tốt phúc còn được đổi xe mua nhà time city :)) nói xong em cười phá lên.

Tôi bắt đầu muốn quỳ xuống để bái em làm cô cô rồi đấy, đáng ra em phải đi bán máy tính chứ không phải tôi.

Tôi: Mà sao em biết anh tip cho bàn? Ngay từ đầu em đã chú ý anh phải không? ( mặt vênh lên có chút tự hào)

Em: Lúc anh ngồi vào bàn là em đã biết, môi trường làm việc của bọn em là những chỗ phức tạp. Không có óc quan sát thì dễ dính phải mấy anh xã hội, các anh ý có tiền nhưng ko vui là đánh. Nên em bắt buộc phải thuộc thói quen của từng kiểu khách hàng, để làm sao chọn lựa cho đúng. Lúc nãy anh có hỏi em còn yếu tố nào ạ? Yếu tố tiếp theo là em không bao giờ mời chào ai, em thích thì em có thể ra tín hiệu. Nếu ai thích em thì tự sẽ bắt chuyện, còn không thì thôi. Em chỉ bán hàng cho ai cần em, như vậy mới được giá, anh nói phải không ?

Lúc này thì mắt tôi như hoa đi, tai ù hết cả lại, tôi cứ nghĩ nghề bán trôn nó ez vkl. Chỉ cần là ngon, auto đông khách, đéo ngờ nó lại có cả 1 lập luận đại cương mà logic hơn cả tôi chạy quảng cáo facebook ấy chứ.

Tôi: Anh thấy hình như các bạn ở đây chỉ có giá 3tr/ shot, tại sao em lại đòi 6tr ?

Em: Vì ngân sách của em cao hơn các bạn.

Tôi: Ý em là?

Em: em chọn tệp đối tượng cao cấp ít hơn, nhưng lại là những người khó tính. Vì vậy ngân sách em chi ra cũng nhiều hơn hẳn, đương nhiên em phải thu giá cao ?

Tôi: em có thể nói rõ hơn được không ?

Em: đây nhé, 1 tháng em bị 5 ngày, nghỉ ngơi 5 ngày còn 20 ngày công = 120 – 180 triệu, để giữ được lượng khách đều đặn như thế. Tối nào em cũng phải đi bar, chi phí cố định khoảng 15tr tiền bia rượu. Tiền phấn son, nước hoa, quần áo đồ chơi phục vụ các anh 30tr. Chi phí spa chăm sóc da, móng 15tr, để sang chảnh hơn em ko đi xe máy mà uber grab mất 10tr. Tiền phế cho an ninh, bảo vệ 10% khoảng 15tr tổng mỗi tháng chi phí cố định 85tr. Trừ đi thì thu nhập mỗi tháng khoảng 90tr-150tr nếu gặp khách sộp tặng thêm lúc cái iphone, lúc cái ipad. Nếu tính giá 3tr thì ngày em phải làm việc gấp đôi, vất vả mà lại phải tốn thêm nhiều tiền duy tu bảo dưỡng. Khó khăn như thế em thà không làm, đi làm bồ nhí còn hơn!

Lúc này thì tôi hoàn toàn bái phục cô cô của tôi, đang muốn rủ em đi ngủ bất chấp giá cao thì say quá lăn quay ra ghế ngủ. Mấy cậu em dìu ra ks gần đấy ngủ phồng chim đến tận trưa hôm sau.

Đêm hôm đó và vài đêm sau nữa tôi cũng quay lại bar tìm em, mong thọ giáo thêm về nghề quảng cáo. Mà bóng dáng em chỉ còn là ảo ảnh theo làn khói phôi pha… Có khi em về quê lấy chồng rồi cũng nên!

Các bài học được rút ra, khi bán máy tính là phải :

1. Chọn đối tượng, là phải chọn theo thói quen.
2. Sản phẩm phải tốt , chất lượng thì tự dưng có khách
3. Đừng quên ưu đãi khách hàng cũ, remarketing 0đ mà hiệu quả bất ngờ
4. Có nhiều đơn hàng chưa phải đã hay, tối ưu hệ thống để có thể phục vụ nhiều khách hàng nhất với dịch vụ tốt nhất.
5. Không cố bán hàng cho khách, gợi ý để khách chọn hoặc cho dùng thử, sờ thử và tự quyết định mua.
6. Bán máy tính càng cao là tốt, mà còn phải xem đối tượng chịu được hay không đã =))

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

.
.
.
.
.
.